Gần đây trong những ngày theo dõi thị trường, tôi đã phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị và hiểu rõ hơn về một chủ đề cũ nhưng luôn luôn mới — tại sao các nhà đầu tư nhỏ lẻ lại rất khó để thoát khỏi vai trò của mình. Nhiều người nói rằng thiếu kiến thức và kỹ năng, nhưng tôi nghĩ vấn đề cốt lõi thực ra nằm ở chỗ khác: không thể chịu đựng được sự thử thách lặp đi lặp lại của chu kỳ thị trường.
Bạn thường thấy cảnh này: mọi người kỳ vọng một đồng coin sẽ tăng lên 10 đô la, kết quả sau ba ngày đi ngang, kỳ vọng của tất cả mọi người đột nhiên giảm thẳng xuống còn 2 đô la. Không có tin xấu, không có tin tiêu cực, chỉ đơn giản là vì thị trường không có động thái — cơ bản của đồng coin không thay đổi, logic kỹ thuật không thay đổi, duy nhất thay đổi là tâm lý con người. Đó chính là trò chơi tâm lý mà thị trường chơi khéo nhất.
Nhiều người nhầm tưởng rằng kẻ giết chết thị trường bò lớn nhất chính là sự sụt giảm mạnh. Thực ra không phải vậy. Sụt giảm mạnh nhất chỉ làm bạn khó chịu trong vài ngày, nhưng đi ngang mới là chiếc máy xay thịt thực sự — nó có thể trong vài tháng, từng chút một xói mòn tất cả niềm tin của bạn vào một khoản đầu tư. Khi tài khoản từ 100U giảm xuống còn 1U, bạn vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng; nhưng từ 1U giảm xuống còn 0.6U, đa số mọi người bắt đầu chán nản đồng coin này "không có triển vọng". Mặc dù rõ ràng đã nói là dài hạn tích cực, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, họ lại trở thành nhà đầu cơ ngắn hạn.
Nếu bạn nghĩ rằng điều bạn thực sự sợ hãi là thua lỗ, có thể bạn đã quá đơn giản hóa vấn đề. Quan sát kỹ sẽ thấy, nhà đầu tư nhỏ lẻ thực sự sợ là "cầm" — cầm lợi nhuận trên sổ sách, trái lại bắt đầu lo lắng. Cùng một đồng coin, khi tăng 10 lần bạn không dám động, khi tăng 3 lần lại muốn bán chạy, càng kiếm được nhiều lại càng cảm thấy thiếu tự tin. Nói cách khác, nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ không sợ mất tiền, mà sợ kiếm được tiền.
Đây chính là lý do tại sao các nhà lớn chơi rất khéo. Các chiến thuật của họ thực ra rất rõ ràng: dùng chu kỳ dài như 4 năm rưỡi để từng bước đánh bại niềm tin của nhà đầu tư nhỏ lẻ — biến kỳ vọng "mười lần" ban đầu thành "hai lần cũng được", biến một đợt bull market có thể ăn hết thành một trạng thái "chỉ cần cắn một miếng là cảm thấy may mắn". Khi tất cả mọi người mất đi khát vọng về lợi nhuận dài hạn, chỉ còn quan tâm đến lợi nhuận nhỏ trước mắt, chính là lúc họ bắt đầu kéo thị trường tăng giá thật sự.
Trong suốt 4 năm rưỡi giảm hoặc đi ngang này, bề ngoài có vẻ như thị trường "không tăng trưởng", nhưng về bản chất thực ra là đang lấy đi từng chút lợi nhuận tương lai vốn thuộc về nhà đầu tư nhỏ lẻ. Thị trường bò chưa bao giờ chỉ đơn thuần là do tăng giá — nó được tạo ra qua từng lần giảm, từng lần đi ngang, từng lần cố gắng kiên trì.
Điều thực sự tàn nhẫn là gì? Không phải là "giảm đến mức không ai dám mua", mà là "tăng đến mức không ai dám cầm". Những năm qua, tôi đã chứng kiến quá nhiều cơ hội bị phá hỏng bởi cảm xúc, cũng đã thấy quá nhiều người thông minh bị chu kỳ mài mòn. Người sống sót cuối cùng thường không phải là người thông minh nhất, không phải là người dự đoán xu hướng tốt nhất, mà là những người rõ ràng về mục đích của mình, có thể kiên trì chịu đựng áp lực của chu kỳ.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
11 thích
Phần thưởng
11
5
Đăng lại
Retweed
Bình luận
0/400
GateUser-9ad11037
· 5giờ trước
Tôi đã bán hết sau ba tháng đi ngang, bây giờ đọc bài viết cảm thấy hơi hối tiếc
Xem bản gốcTrả lời0
BankruptWorker
· 5giờ trước
Chứng khoán đi ngang chính là máy xay thịt, câu này thật không sai, không chịu nổi thì cứ chờ bị cắt lưỡi dao đi nhé
Xem bản gốcTrả lời0
AirdropFatigue
· 5giờ trước
Thật sự, đi ngang còn tuyệt vọng hơn cả giảm giá mạnh, đã trải qua cảm giác tra tấn này bằng chính bản thân mình.
Nói thật lòng, tôi chính là người không dám nắm giữ gấp 10 lần, chỉ dám chạy khi gấp 3 lần.
Tâm lý chính là kẻ thù lớn nhất, tiếc là đa số mọi người không thể hiểu ra điều này khi còn quá muộn.
Chờ đợi chu kỳ thực sự là điều khó nhất, những ai kiên trì đều trở thành người chiến thắng.
Tôi đã hoàn toàn nhìn thấu chiêu thức này, vấn đề là biết rồi thì sao, vẫn không kiểm soát được bản thân.
Xem bản gốcTrả lời0
0xOverleveraged
· 6giờ trước
Đây chính là lý do tại sao tôi vẫn cố gắng chịu đựng, trong khi người khác đã sớm bỏ chạy.
Chứng khoán đi ngang là sát thủ nhất, giảm mạnh thì lại không đau đớn bằng.
Nói thẳng ra, phần lớn nhà đầu tư nhỏ lẻ đều là nạn nhân của trò chơi tâm lý.
Niềm tin này, không chịu nổi vài tháng mài dũa.
Thật sự, kiếm tiền còn đáng sợ hơn thua lỗ, nghĩ kỹ lại có chút bệnh hoạn.
Bốn năm rưỡi mài mòn không chỉ là kỳ vọng, mà còn là khả năng thăng tiến của cả tầng lớp.
Xem quá nhiều người tăng gấp ba lần rồi muốn chạy, gấp mười lần lại không dám động đậy.
Từ "ngại" này dùng đúng lắm, chính là cảm giác này.
Người sống sót không phải là người thông minh nhất, mà là người có thể chịu đựng nhất.
Xem bản gốcTrả lời0
AlphaBrain
· 6giờ trước
Chứng khoán đi ngang thực sự còn đáng sợ hơn giảm mạnh, làm cho tâm lý của người ta bị nghiền nát từng ngày
Gần đây trong những ngày theo dõi thị trường, tôi đã phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị và hiểu rõ hơn về một chủ đề cũ nhưng luôn luôn mới — tại sao các nhà đầu tư nhỏ lẻ lại rất khó để thoát khỏi vai trò của mình. Nhiều người nói rằng thiếu kiến thức và kỹ năng, nhưng tôi nghĩ vấn đề cốt lõi thực ra nằm ở chỗ khác: không thể chịu đựng được sự thử thách lặp đi lặp lại của chu kỳ thị trường.
Bạn thường thấy cảnh này: mọi người kỳ vọng một đồng coin sẽ tăng lên 10 đô la, kết quả sau ba ngày đi ngang, kỳ vọng của tất cả mọi người đột nhiên giảm thẳng xuống còn 2 đô la. Không có tin xấu, không có tin tiêu cực, chỉ đơn giản là vì thị trường không có động thái — cơ bản của đồng coin không thay đổi, logic kỹ thuật không thay đổi, duy nhất thay đổi là tâm lý con người. Đó chính là trò chơi tâm lý mà thị trường chơi khéo nhất.
Nhiều người nhầm tưởng rằng kẻ giết chết thị trường bò lớn nhất chính là sự sụt giảm mạnh. Thực ra không phải vậy. Sụt giảm mạnh nhất chỉ làm bạn khó chịu trong vài ngày, nhưng đi ngang mới là chiếc máy xay thịt thực sự — nó có thể trong vài tháng, từng chút một xói mòn tất cả niềm tin của bạn vào một khoản đầu tư. Khi tài khoản từ 100U giảm xuống còn 1U, bạn vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng; nhưng từ 1U giảm xuống còn 0.6U, đa số mọi người bắt đầu chán nản đồng coin này "không có triển vọng". Mặc dù rõ ràng đã nói là dài hạn tích cực, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, họ lại trở thành nhà đầu cơ ngắn hạn.
Nếu bạn nghĩ rằng điều bạn thực sự sợ hãi là thua lỗ, có thể bạn đã quá đơn giản hóa vấn đề. Quan sát kỹ sẽ thấy, nhà đầu tư nhỏ lẻ thực sự sợ là "cầm" — cầm lợi nhuận trên sổ sách, trái lại bắt đầu lo lắng. Cùng một đồng coin, khi tăng 10 lần bạn không dám động, khi tăng 3 lần lại muốn bán chạy, càng kiếm được nhiều lại càng cảm thấy thiếu tự tin. Nói cách khác, nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ không sợ mất tiền, mà sợ kiếm được tiền.
Đây chính là lý do tại sao các nhà lớn chơi rất khéo. Các chiến thuật của họ thực ra rất rõ ràng: dùng chu kỳ dài như 4 năm rưỡi để từng bước đánh bại niềm tin của nhà đầu tư nhỏ lẻ — biến kỳ vọng "mười lần" ban đầu thành "hai lần cũng được", biến một đợt bull market có thể ăn hết thành một trạng thái "chỉ cần cắn một miếng là cảm thấy may mắn". Khi tất cả mọi người mất đi khát vọng về lợi nhuận dài hạn, chỉ còn quan tâm đến lợi nhuận nhỏ trước mắt, chính là lúc họ bắt đầu kéo thị trường tăng giá thật sự.
Trong suốt 4 năm rưỡi giảm hoặc đi ngang này, bề ngoài có vẻ như thị trường "không tăng trưởng", nhưng về bản chất thực ra là đang lấy đi từng chút lợi nhuận tương lai vốn thuộc về nhà đầu tư nhỏ lẻ. Thị trường bò chưa bao giờ chỉ đơn thuần là do tăng giá — nó được tạo ra qua từng lần giảm, từng lần đi ngang, từng lần cố gắng kiên trì.
Điều thực sự tàn nhẫn là gì? Không phải là "giảm đến mức không ai dám mua", mà là "tăng đến mức không ai dám cầm". Những năm qua, tôi đã chứng kiến quá nhiều cơ hội bị phá hỏng bởi cảm xúc, cũng đã thấy quá nhiều người thông minh bị chu kỳ mài mòn. Người sống sót cuối cùng thường không phải là người thông minh nhất, không phải là người dự đoán xu hướng tốt nhất, mà là những người rõ ràng về mục đích của mình, có thể kiên trì chịu đựng áp lực của chu kỳ.