Việc sử dụng Long là mở vị thế mua kỳ vọng giá sẽ tăng lên
Khi nhà giao dịch mở vị thế Long trong giao dịch phái sinh (Derivatives) hoặc các công cụ khác được phép, điều đó có nghĩa là họ đang đặt cược rằng giá sẽ tăng. Tình huống này gọi là “mua rẻ - bán đắt”, là chiến lược cơ bản mà phần lớn nhà giao dịch bắt đầu với.
Ví dụ, giả sử nhà giao dịch nghĩ rằng giá cổ phiếu sẽ tăng từ mức giá hiện tại 320 บาท, anh ta đặt lệnh mua 100 cổ phiếu với mức giá này, tổng chi phí là 32,000 บาท. Khi dự đoán đúng và giá tăng lên 330 บาท, anh ta đóng vị thế bằng cách bán ra, thu về lợi nhuận 1,000 บาท (100 cổ phiếu × 10 บาท).
Nhưng nếu thị trường không theo dự đoán và giá giảm xuống còn 310 บาท, nhà giao dịch quyết định đóng vị thế để hạn chế thua lỗ. Trong trường hợp này, anh ta sẽ lỗ 1,000 บาท thay vì có lợi nhuận.
Lệnh Short: Mở vị thế bán kỳ vọng giá giảm
Ngược lại, việc mở vị thế Short là bán tài sản trước, dự đoán rằng giá sẽ giảm. Sau khi giá giảm theo dự đoán, nhà giao dịch sẽ mua lại ở mức giá thấp hơn, thu lợi từ chênh lệch. Điều này gọi là “bán đắt - mua lại rẻ”.
Lệnh Short không phải loại có sẵn cho tất cả các loại tài sản. Phần lớn chỉ có trong các công cụ phái sinh như CFD và các chứng khoán khác được thiết kế để nhà giao dịch có thể kiếm lợi từ sự giảm giá của thị trường.
Hãy tưởng tượng nhà giao dịch nhận thông tin rằng một công ty có thể gặp khó khăn trong sản xuất, anh ta nghĩ rằng giá cổ phiếu của công ty đó sẽ giảm xuống. Ở mức giá hiện tại 320 บาท, anh ta bán 100 cổ phiếu, thu về 32,000 บาท. Khi thông tin xuất hiện và giá giảm xuống còn 310 บาท, anh ta mua lại cổ phiếu, chi ra 31,000 บาท, thu lợi 1,000 บาท.
Tuy nhiên, nếu nhà giao dịch sai dự đoán và giá tăng lên 330 บาท thay vì giảm, anh ta sẽ phải mua lại ở mức giá cao hơn, dẫn đến lỗ 1,000 บาท.
Sự khác biệt cơ bản: Long và Short trong thực hành
Khả năng sinh lợi: Long có lợi khi giá tăng, Short có lợi khi giá giảm, giúp nhà giao dịch có thể kiếm lợi trong cả hai trạng thái của thị trường.
Vị thế mở: Long bắt đầu bằng việc mua, Short bắt đầu bằng việc bán.
Rủi ro: Long có rủi ro khi giá giảm, Short có rủi ro khi giá tăng, không có giới hạn. Rủi ro của Short có thể lớn hơn.
Ứng dụng trong các công cụ khác nhau
Với cổ phiếu, Short có thể cần phải qua bước vay cổ phiếu từ nhà môi giới trước, điều này có thể phức tạp và tốn phí. Tuy nhiên, các công cụ như CFD giúp nhà giao dịch dễ dàng mở vị thế Short hơn mà không cần vay tài sản thật, giúp việc vào ra vị thế nhanh chóng và thuận tiện.
Việc sử dụng tỷ lệ đòn bẩy (Leverage) cũng giúp kiểm soát số lượng tài sản thật lớn với vốn nhỏ hơn. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với khả năng thua lỗ có thể mở rộng.
Những lưu ý
Hiểu rõ về Long và Short là nền tảng quan trọng, nhưng quản lý rủi ro một cách kỷ luật còn quan trọng không kém. Các công cụ phái sinh có thể đi kèm rủi ro cao, nhà đầu tư cần nghiên cứu và hiểu rõ cơ chế thị trường trước khi đầu tư thực sự.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Cách kiếm lợi nhuận từ cả thị trường tăng và giảm: Hiểu rõ lệnh Long và Short
Việc sử dụng Long là mở vị thế mua kỳ vọng giá sẽ tăng lên
Khi nhà giao dịch mở vị thế Long trong giao dịch phái sinh (Derivatives) hoặc các công cụ khác được phép, điều đó có nghĩa là họ đang đặt cược rằng giá sẽ tăng. Tình huống này gọi là “mua rẻ - bán đắt”, là chiến lược cơ bản mà phần lớn nhà giao dịch bắt đầu với.
Ví dụ, giả sử nhà giao dịch nghĩ rằng giá cổ phiếu sẽ tăng từ mức giá hiện tại 320 บาท, anh ta đặt lệnh mua 100 cổ phiếu với mức giá này, tổng chi phí là 32,000 บาท. Khi dự đoán đúng và giá tăng lên 330 บาท, anh ta đóng vị thế bằng cách bán ra, thu về lợi nhuận 1,000 บาท (100 cổ phiếu × 10 บาท).
Nhưng nếu thị trường không theo dự đoán và giá giảm xuống còn 310 บาท, nhà giao dịch quyết định đóng vị thế để hạn chế thua lỗ. Trong trường hợp này, anh ta sẽ lỗ 1,000 บาท thay vì có lợi nhuận.
Lệnh Short: Mở vị thế bán kỳ vọng giá giảm
Ngược lại, việc mở vị thế Short là bán tài sản trước, dự đoán rằng giá sẽ giảm. Sau khi giá giảm theo dự đoán, nhà giao dịch sẽ mua lại ở mức giá thấp hơn, thu lợi từ chênh lệch. Điều này gọi là “bán đắt - mua lại rẻ”.
Lệnh Short không phải loại có sẵn cho tất cả các loại tài sản. Phần lớn chỉ có trong các công cụ phái sinh như CFD và các chứng khoán khác được thiết kế để nhà giao dịch có thể kiếm lợi từ sự giảm giá của thị trường.
Hãy tưởng tượng nhà giao dịch nhận thông tin rằng một công ty có thể gặp khó khăn trong sản xuất, anh ta nghĩ rằng giá cổ phiếu của công ty đó sẽ giảm xuống. Ở mức giá hiện tại 320 บาท, anh ta bán 100 cổ phiếu, thu về 32,000 บาท. Khi thông tin xuất hiện và giá giảm xuống còn 310 บาท, anh ta mua lại cổ phiếu, chi ra 31,000 บาท, thu lợi 1,000 บาท.
Tuy nhiên, nếu nhà giao dịch sai dự đoán và giá tăng lên 330 บาท thay vì giảm, anh ta sẽ phải mua lại ở mức giá cao hơn, dẫn đến lỗ 1,000 บาท.
Sự khác biệt cơ bản: Long và Short trong thực hành
Khả năng sinh lợi: Long có lợi khi giá tăng, Short có lợi khi giá giảm, giúp nhà giao dịch có thể kiếm lợi trong cả hai trạng thái của thị trường.
Vị thế mở: Long bắt đầu bằng việc mua, Short bắt đầu bằng việc bán.
Rủi ro: Long có rủi ro khi giá giảm, Short có rủi ro khi giá tăng, không có giới hạn. Rủi ro của Short có thể lớn hơn.
Ứng dụng trong các công cụ khác nhau
Với cổ phiếu, Short có thể cần phải qua bước vay cổ phiếu từ nhà môi giới trước, điều này có thể phức tạp và tốn phí. Tuy nhiên, các công cụ như CFD giúp nhà giao dịch dễ dàng mở vị thế Short hơn mà không cần vay tài sản thật, giúp việc vào ra vị thế nhanh chóng và thuận tiện.
Việc sử dụng tỷ lệ đòn bẩy (Leverage) cũng giúp kiểm soát số lượng tài sản thật lớn với vốn nhỏ hơn. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với khả năng thua lỗ có thể mở rộng.
Những lưu ý
Hiểu rõ về Long và Short là nền tảng quan trọng, nhưng quản lý rủi ro một cách kỷ luật còn quan trọng không kém. Các công cụ phái sinh có thể đi kèm rủi ro cao, nhà đầu tư cần nghiên cứu và hiểu rõ cơ chế thị trường trước khi đầu tư thực sự.