
Các vector tấn công là phương pháp hoặc con đường mà tin tặc hoặc đối tượng độc hại sử dụng để xâm nhập vào hệ thống máy tính hoặc mạng blockchain. Trong lĩnh vực tiền mã hoá và công nghệ blockchain, các điểm yếu này có thể tồn tại ở nhiều tầng, bao gồm mã nguồn, thiết kế giao thức, kết nối mạng hoặc giao diện người dùng. Khi giá trị tài sản số ngày càng tăng, vector tấn công trở thành mối quan tâm trọng yếu mà đội ngũ chuyên gia bảo mật và phát triển dự án phải liên tục giám sát và phòng ngừa.
Khái niệm vector tấn công xuất phát từ an ninh mạng truyền thống nhưng đã được mở rộng và trở nên phức tạp hơn kể từ khi công nghệ blockchain phát triển. Giai đoạn đầu, dự án blockchain như Bitcoin chủ yếu tập trung bảo mật giao thức cốt lõi; tuy nhiên, với sự xuất hiện của nền tảng hợp đồng thông minh như Ethereum, phạm vi tấn công đã tăng lên đáng kể. Những sự kiện lịch sử đáng chú ý bao gồm vụ tấn công tái nhập vào DAO năm 2016 khiến khoảng 60 triệu đô la Ether bị đánh cắp, cũng như nhiều vụ khai thác lỗ hổng hợp đồng thông minh do tin tặc thực hiện trên EOS vào năm 2018. Các sự kiện này đã thúc đẩy ngành blockchain áp dụng tiêu chuẩn kiểm toán bảo mật chặt chẽ hơn và triển khai chương trình thưởng phát hiện lỗi bảo mật.
Xét về mặt kỹ thuật, các vector tấn công blockchain thường chia thành một số nhóm lớn. Nhóm thứ nhất là các cuộc tấn công tầng mạng, gồm tấn công 51%, tấn công eclipse và tấn công từ chối dịch vụ phân tán (DDoS), nhắm vào cơ chế đồng thuận và truyền thông mạng của blockchain. Nhóm thứ hai là các cuộc tấn công lỗ hổng hợp đồng thông minh, gồm tấn công tái nhập, tràn số nguyên và lỗi dự đoán tính ngẫu nhiên, có thể dẫn đến mất tiền hoặc sự cố chức năng hợp đồng. Nhóm thứ ba là các hình thức lừa đảo xã hội như phishing, giả danh, và rửa tiền, khai thác các yếu tố con người chứ không phải lỗi kỹ thuật. Ngoài ra còn có các lỗ hổng bảo mật ví và sàn giao dịch, chẳng hạn như quản lý khóa riêng kém hay cấu hình ví nóng không đúng, thường là nguyên nhân cho các vụ mất tài sản trên diện rộng.
Các vector tấn công gây ra nhiều thách thức cho các dự án blockchain. Đầu tiên là rủi ro kỹ thuật, do bản chất công nghệ blockchain còn mới mẻ và phần lớn dự án còn mang tính thử nghiệm, khiến nguy cơ xuất hiện lỗ hổng chưa phát hiện rất cao. Tiếp theo là rủi ro không thể đảo ngược, vì khi giao dịch đã xác nhận trên blockchain hầu như không thể hoàn tác, các vụ tấn công thành công thường gây tổn thất vĩnh viễn. Vấn đề quy định cũng là thách thức lớn, do khung pháp lý với tài sản số trên toàn cầu còn thiếu thống nhất, gây khó khăn cho việc truy vết và xử lý trách nhiệm đối với các vụ tấn công xuyên biên giới. Ngoài ra, sự phân tán trách nhiệm trong hệ thống phi tập trung có thể dẫn đến phản ứng bảo mật chậm hoặc thiếu sự phối hợp. Cuối cùng, việc blockchain ngày càng tích hợp với các hệ thống tài chính truyền thống làm gia tăng rủi ro hệ thống, khi lỗ hổng ở một khâu có thể kích hoạt hiệu ứng dây chuyền toàn ngành.
Việc nhận diện và giảm thiểu vector tấn công là yếu tố bắt buộc để bảo vệ tính toàn vẹn của hệ sinh thái blockchain và duy trì niềm tin của người dùng. Khi ngành ngày càng phát triển và trưởng thành, các biện pháp bảo mật như kiểm tra xác minh hình thức, công cụ quét lỗ hổng tự động, và bảo hiểm phi tập trung được đổi mới liên tục. Tuy nhiên, các kỹ thuật tấn công cũng không ngừng tiến hoá tinh vi, đảm bảo rằng cuộc chạy đua an ninh mạng sẽ tiếp tục quyết định lộ trình phát triển của công nghệ blockchain trong tương lai.


